1 năm ngày mất Sala: Emi à, trước mắt anh là một khung cảnh tuyệt vời

Thứ Ba, ngày 04/02/2020 - 19:25
5 /5 của 1 đánh giá

Emiliano Sala đã ra đi, mang theo những sự tiếc thương của người hâm mộ và cả người thân trong gia đình, những gì mà mọi người nhớ đến anh, theo lời kể của một người bạn thời thơ ấu, luôn là những kỷ niệm đẹp.

“Nói với tôi, anh có nhìn thấy nó không?”.

“Tôi nhìn thấy rồi”.

“Nó thật cao phải không”.

“Đúng, nó rất cao, và cũng rất đẹp nữa”.

Chúng tôi sẽ không bao giờ quên được ngày mà Emi trở về nhà sau chuyến du lịch lần đầu tiên đến Pháp. Chúng tôi đã vừa ghé thăm tháp Eiffel.

Chúng tôi chơi theo nhóm, một hội bạn thân 12 người: Emi, Gino, Coli, Nico, Franco, Gustavo, Walter, Joaquín, Germán, Fabio, Quetan và tôi. Đối với tất cả bọn tôi, bóng đá là tất cả, là sở thích, là thứ để vui đùa. Và một điều nữa, cha của tất cả những thành viên trong nhóm gọi chúng tôi với cái tên – “Qué espectáculo”.

Chúng tôi lớn lên trong một thị trấn nhỏ – Progreso, ở khu vực nông thôn tại Argentina, một trường học, một câu lạc bộ, 10 khu nhà sát nhau, một con đường chính và những vùng quê, đó là tất cả những gì xung quanh chúng tôi.

Sala và những người bạn khi còn nhỏ tại quê nhà

Cả nhóm làm mọi việc cùng nhau, cái thị trấn đơn sơ đó mang lại sự gần gũi cho mọi người, và cả thiên nhiên nữa, điều mà có lẽ rất ít nơi có thể tìm thấy được. Khi còn trẻ, bạn thường có thú vui xây lên những ngôi nhà nhỏ, tìm một vài thanh gỗ, và đóng đinh chúng lại. Chúng tôi cũng làm vậy, cho dù ngôi nhà đó không tồn tại được lâu, nhưng nó mạng lại niềm vui cho những đứa trẻ.

Mỗi ngày của tuổi thơ cũng giống hệt nhau: Ngay khi vừa tan học, chúng tôi trở về nhà, buông cặp sách, và chạy ngay ra một khoảng sân mà không cần biết nó thuộc về ai. Chúng tôi bắt đầu chơi bóng, các loại bóng, bóng đá, bóng rổ, và cả bóng ném nữa. Không ai có thể ngăn cản tình yêu và niềm đam mê của chúng tôi với trái bóng tròn.

— 

Tôi và Emi chơi với nhau từ khi còn nhỏ, đến năm 14 tuổi, chúng tôi là đồng đội ở San Martín, một câu lạc bộ nhỏ của thị trấn quê nhà.

Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, ăn tập cùng nhau gần như cả tuần lễ, vào thứ 7, khi câu lạc bộ tạm nghỉ, chúng tôi lại về nhà và dành thời gian với trái bóng. Trong kế hoạch, bóng đá sẽ là thứ đầu tiên, thứ 2 và thứ 3 trong danh sách của chúng tôi, kể cả khi không đủ người, chúng tôi sẽ chơi theo cách khác, nhưng luôn là bóng đá.

Tại San Martín, tôi là một trung vệ, tôi ngưỡng mộ Roberto Ayala, còn Emi là một tiền đạo, anh ấy thần tượng Gabriel Batistuta. Chúng tôi là những đồng đội tốt của nhau, thế nhưng, trong một vài trường hợp, cả hai sẽ phải đối đầu trên sân tập, và điều này không hề dễ dàng, khi tôi phải đánh bại anh ấy.

Sala trong màu áo đội bóng tại thị trấn quê nhà – San Martín

Thực tế, Emi có lối chơi không hề giống với Batistuta, chỉ khi anh ấy rời San Martín, phong cách và thể chất của cậu ấy mới thay đổi.

— 

Là một tiền đạo, Emi nhận được nhiều sự chú ý, nhưng tôi mới là người có được những bước đi đầu tiên một cách dễ dàng. Tôi được thử việc tại Colón de Santa Fe, nhưng anh trai tôi chơi bóng tại đó, và tôi được nhận, như một lẽ tất nhiên, một phần cũng vì thể chất khi tôi cao hơn những người đồng trang lứa. Khi bạn chơi ở vị trí trung vệ, đôi lúc khi sinh ra, bạn đã có một chút lợi thế.

Cuộc sống của chúng tôi khi được thử việc cũng khác nhau, khi tôi ở cùng anh trai, còn Emi lại hoàn toàn không ai nương tựa, và anh ấy vào học viện của Proyecto Crecer.

Tại San Francisco, thật khó để trở lại Progreso thường xuyên, và cũng phải bươn trải một mình, khác với những người đồng trang lứa, Emi phải tự làm mọi việc, nhưng anh ấy luôn có mục tiêu rõ ràng.

“Một ngày tôi sẽ trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp”.

— 

Proyecto Crecer là một nhánh nhỏ của Girondins de Bordeaux, trong một vài tháng sau khi gia nhập, cậu ấy đã đến Pháp một vài lần để thích nghi với không khí tại đây. Đáng nói là, mỗi chuyến đi của chúng tôi đều là một cuộc cách mạng, chưa lần nào ra khỏi Santa Fe, và giờ, anh ấy thậm chí còn đến Châu Âu.

Không ai có Instagram, Whatapps hay những thứ như vậy, và mọi người đều chờ đợi những gì anh ấy kể lại trong chuyến đi đó.

— 

Bỏ lại phía sau những khung cảnh đẹp nơi trời Âu, Emi phải vật lộn để đi tìm những cơ hội, anh ấy là một người mạnh mẽ. Với nhiều người, những lần từ chối không khác gì những cái tát phũ phàng, nhưng Emi lấy đó làm động lực để giành lấy vinh quang sau cùng.

Anh ấy có màn ra mắt cho Bordeaux, và sau đó, là những năm tháng phiêu bạt sang các câu lạc bộ khác, và cuối cùng, anh ấy đến Nantes, đội bóng mà Sala đã có những bàn thắng quan trọng để cứu họ khỏi việc bị xuống hạng.

Sala trong màu áo Nantes

Không hề dễ dàng để theo đuổi giấc mơ.

Chúng tôi đã có những dịp đến thăm cậu ấy, vào những thời điểm cuối mùa bóng, điểm đến đầu tiên chính là Nantes. Và chúng tôi được nhìn anh ấy chơi bóng như một cầu thủ chuyên nghiệp lần đầu tiên, trước đó, chúng tôi chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, hay những bức ảnh và cậu ấy gửi về. Khi ra đường, rất nhiều người nhận ra cậu ấy, và dừng lại để giao lưu.

Bằng những nỗ lực, Sala đã đến được với Châu Âu để trở thành cầu thủ chuyên nghiệp

Anh ấy không muốn tỏ ra quá nổi bật, vì điều đó làm anh ấy khó chịu, nhưng chúng tôi, khi thấy bạn mình nổi tiếng, đều thật ngưỡng mộ.

Nhớ lại cảnh ngày ấy, khi chúng tôi còn là những đứa trẻ , việc được đến xem các sân vận động và các cầu thủ nổi tiếng thực sự thú vị, chúng tôi còn được thấy HLV Ranieri trong một buổi tập, chúng tôi biết ông ấy từng dẫn dắt những đội bóng lớn.

— 

Đáng buồn, khi những điều tươi đẹp đó không tồn tại được lâu, anh ấy nhận được lời mời đến Premier League chơi bóng, và chuyến bay định mệnh ấy đã cướp đi tất cả.

Tôi nhớ rằng mình đang ngủ, và bố tôi gọi tôi dậy, nói rằng: “Nhìn kìa, máy bay của Emi bị mất tích”.

Tôi sững sờ, những ngày sau đó thật khó khăn, tôi chờ thêm những tin tức về bạn mình và cầu nguyện. Nhưng những điều kỳ diệu đã không xảy ra. Thi thể của anh ấy được tìm thấy, và nó không còn nguyên vẹn.

Nantes tưởng nhớ Sala sau vụ tai nạn máy bay thảm khốc

— 

Những ngay sau khi anh ấy ra đi, tôi luôn cố gắng suy nghĩ một cách tích cực.

Tôi sẽ đi qua nhà anh ấy, những nơi chúng tôi tập luyện cùng nhau, ngôi trường cũ, và chỉ nhớ lại những điều gì tốt đẹp nhất. Emi sẽ luôn được nhớ đến như một tấm gương để những đứa trẻ trong thị trấn noi theo, tấm gương về nghị lực, và không bao giờ từ bỏ.

Sala là luôn được nhớ đến với những ký ức đẹp đẽ

Chúng tôi luôn ở đây, Emi, để lưu giữ những di sản của anh.

Thật khó để làm điều này, nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ.

> Xem thêm Câu chuyện bóng đá cập nhật.

Quốc Khánh

Bình luận bài viết